Nếu không phải trốn dịch cúm, thì thời điểm này chính là mùa của các loại hoa quả mà tuổi thơ tôi dặt dìu, đu đưa rất dịu dàng với chúng: nhót, ổi găng, hoa bưởi, hoa nhài.
Từ bé, tôi đã thắc mắc không biết bao nhiêu lần là tại sao chúng nó – bọn con gái trạc tuổi, đứa nào cũng biết ăn chua ngon lành mà mình chỉ thích ăn ngọt. Bọn nó mài phấn những trái nhót còn xanh, mới chỉ đang ưng ửng chuyển màu vào quần. Phấn nhót ra quần trắng xóa. Nhìn bọn nó ăn nhót xanh mà không nhăn mặt, tự dưng chân răng cũng tứa ra, tê tê.
Tôi cũng thích ăn nhót nhưng chỉ dám chọn quả nhót chín đỏ, sờ vào đã thấy mềm mềm, khi mài phấn phải rất nhẹ nhàng thôi không thì nhót chín sẽ vỡ lớp vỏ mà nát hết. Ăn quả nhót chín đó, vừa ngon vừa ngọt vừa mềm. Y như ăn một giấc mơ tuổi thơ có đôi mắt trong veo nhìn những cánh hoa bưởi trắng tinh trên bàn.
Mùa nhót cũng là mùa hoa bưởi. Bọn con gái luôn có một góc chứa đầy bí mật trong đó có cả nhót và hoa bưởi ngổn ngang trên bàn làm nên một mùi hương hằn sâu vào nếp nhăn của não. Những điều đó thật lạ lùng. Vị nhót và mùi hoa bưởi ngày ấy cho tới khi người ta trung niên chẳng giống nhau tí nào. Tôi đã cố gắng tìm lại nhiều lần mà không thấy. Vì vị và mùi của tuổi trung niên còn có thêm gia vị của thăng trầm vào đó. Hẳn không còn trinh nguyên.
Sớm nay, ước gì được cắn một miếng nhót chín, ngọt mềm và đôi mắt lại trong veo nhìn cánh hoa bưởi trắng lung linh dưới nắng. Buồn cười nhỉ, thời gian có bao giờ quay trở lại đâu.
Đôi khi, hạnh phúc là nhớ lại. Như cảm giác của hai bàn tay lồng vào nhau ở quán cafe phố cổ hôm nào.
______________________________________________________________________________